Saturday, 20/04/2024 - 20:11|
CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI CỔNG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ CỦA SỞ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO TỈNH HÀ TĨNH
A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Số 12: “MỖI TUẦN MỘT CUỐN SÁCH” - KÍCH HOẠT HOẠT ĐỘNG ĐỌC GIỚI THIỆU SÁCH HAY: ĐỪNG ĐỂ MẸ KHÓC (Kim Joo Young)

ĐỪNG ĐỂ MẸ KHÓC

Kim Joo Young

 

Gửi những bạn đọc yêu thương mẹ!

Biết bắt đầu như thế nào nhỉ? Có người nghệ sĩ đã từng viết trong tác phẩm của mình: “Vì Thượng Đế không thể tạo ra các thiên thần ở khắp mọi nơi, nên họ đã tạo ra những người mẹ” Những dòng văn viết về mẹ - viết cho những yêu thương thầm lặng, viết cho một đời lẳng lặng bên con trong cuốn sách “Đừng để mẹ khóc” của Kim Joo Young chính là câu chuyện về một thiên thần như thế - câu chuyện mà mình nghĩ rằng bất cứ ai cũng nên biết và nên đọc.

Cuốn sách mở ra khung cảnh một miền quê, ở nơi đó có người mẹ nghèo khó, tảo tần, hy sinh cả tuổi xuân những mong đổi lấy ngày tháng bình yên cho các con của mình. Những hy sinh ấy thầm lặng đến nỗi khiến những người con của mẹ quên mất rằng mẹ họ cũng chỉ từng là một cô gái bé nhỏ yếu đuối, ghét may vá, muốn được lười biếng, thích ngủ nướng, không thích nấu ăn… Nhưng sự ra đời của họ chính là điều khiến mẹ mình buộc phải thay đổi. Thế nhưng vì những hiểu lầm dai dẳng trong quá khứ mà Bae Kyung-won - người con trai được bà yêu thương nhất đã xa cách mẹ mình suốt mấy chục năm. Suốt nửa đời người, Bae Kyung-won đã nghĩ rằng bản thân chỉ là một kẻ từ trên trời rơi xuống từ nhỏ đến lớn chẳng hề nhận được chút tình thương nào. Những đêm cô độc lang thang dưới vòm trời đầy sao rồi ngủ tạm bợ trong đống chum vại, những lần cố nuốt bã rượu cho qua bữa trong nỗi tủi hổ nghẹn ngào, những khi bị giáo viên và người lớn trong làng chì chiết mỉa mai, đặc biệt là khi ông bố dượng kém cỏi đột ngột xuất hiện trong ngôi nhà của hai mẹ con ông, rồi khoảnh khắc đứa em trai cùng mẹ khác cha kia chào đời,… Tất thảy những nỗi niềm đó đã hằn sâu trong ký ức của Kyung-won, để rồi tạo nên vết thương tưởng như chẳng thể nào chữa lành.

 Nỗi đau đó cứ âm ỉ nhói đau cho đến một ngày ông hay tin… mẹ mình đã mất.

“Thật kì lạ. Khi còn ở trên đời, mẹ đơn giản chỉ là mẹ thôi, chẳng có gì hơn. Thế nhưng khi bà qua đời, tôi bỗng có suy nghĩ rằng bà chính là cả cuộc đời của mình” (Lời chia tay đẹp nhất thế gian - Noh Hee Kyung). Trở về quê hương để đưa tiễn bà về những chặng đường cuối cùng, đến lúc này ông mới nhìn thấy được tất thảy những đau đớn mà mẹ mình đã phải chịu đựng. Người mẹ cứng rắn đến tưởng như không gì có thể làm khó nổi của ông… hóa ra cũng chẳng mạnh mẽ đến vậy. Mặc cảm vì dù đã hai lần kết hôn nhưng vẫn chưa từng có một đám cưới đúng nghĩa. Hổ thẹn vì để con mình phải sống trong cảnh túng thiếu bần hàn. Cả cuộc đời hy sinh vì con, bà xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất. Ấy vậy mà, khi được nhận giải thưởng “Người mẹ tuyệt vời”, bà lại cho rằng mình không xứng đáng...  Từng trang ký ức hiện về, những nút thắt dần được tháo mở khiến Kyung-won nhận ra, những ngày tháng ấu thơ có bàn tay ấm áp của mẹ chở che mới chính là quãng thời gian đáng giá và hạnh phúc nhất. “Đến một ngày tôi chợt hiểu, thế giới này ngoài mẹ ra, sẽ không còn một ai dung túng cho tôi. Họ sẽ không vì tôi tội nghiệp, hay vì tôi đẹp đẽ mà nương tay với tôi… Đôi khi tôi cũng tự hỏi vì sao mình phải đi xa đến thế, trong khi hạnh phúc thực sự của một đời người đơn giản chỉ là trong một đêm mưa, nằm bên cạnh mẹ, nhìn ra khu vườn sáng mờ trong bóng tối, và lắng nghe tiếng mưa gõ nhịp trên những mái nhà”.

 Với lối kể chuyện tự nhiên, chân thật, “Đừng để mẹ khóc” như một thước phim quay chậm khắc họa nên câu chuyện đầy nước mắt về tình mẫu tử. Nhẹ nhàng nhưng lại có thể chạm đến những góc sâu nhất trong trái tim người đọc, “Đừng để mẹ khóc” đã từng khiến hàng triệu trái tim thổn thức và trở thành một trong những best seller tại xứ sở kim chi.

Trong dòng thời gian trôi chảy, sẽ có một ngày, một khoảnh khắc nào đó bạn chợt nhìn thấy mái tóc bạc trắng của mẹ; thấy bà không còn nhanh nhẹn như xưa; thấy cơm ngày đó mình ăn món nào cũng ngọt, vì căn bệnh mất trí tuổi già, mẹ nhầm lẫn muối thành đường, đã nêm nếm rồi lại chẳng nhớ, cứ vậy bỏ tới năm ba lần; thấy bà cũng biết mệt mỏi dựa vào ghế ngủ gật… Khi ấy bạn nhất định sẽ nhận ra năm ấy mình từng là đứa trẻ ấu trĩ đến thế nào, hiểu được rằng lúc đó mẹ đã đau lòng đến nhường nào, và những năm tháng qua, mẹ đã đánh mất những gì… để cho bạn được những gì bởi “ trên đời này nào có năm tháng tĩnh lặng, nếu có ngày chúng ta thấy cuộc đời thật êm ả thì chẳng qua là đã có người đang mang gánh nặng thay ta bước đi mà thôi”.

                                   Trần Nguyễn Khánh Linh - K52D, trường THPT Nguyễn Du


Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết